Phân tích bài luận mẫu “Puzzle”

 

—BÀI LUẬN “TRÒ CHƠI GHÉP HÌNH” —

 

          Khi bà tôi đến chơi 5 năm trước, bà mang tặng tôi một bộ trò chơi ghép hình có tới 3000 mảnh. Đối với hầu hết trẻ con thì món đồ này chẳng có vẻ gì thú vị – nó giống kiểu như là một cái áo in dòng chữ “Ông bà tôi đi du lịch Ấn Độ và tất cả những gì họ mua cho tôi là chiếc áo ngu ngốc này.” Nhưng phản ứng của tôi đối với bộ trò chơi ghép hình hoàn toàn khác. Tôi cắt mở hộp ngay lập tức, và đổ hết các mảnh ghép ra. Tôi chăm chú chơi ghép hình hàng giờ đồng hồ, niềm phấn khích càng lúc càng dâng cao khi bức tranh dần dần hé lộ. Tôi cắt bớt cả thời gian ngủ, làm miệt mài cho đến khi hình ảnh một khu rừng đẹp như tranh vẽ hiện ra trước mắt. Bộ ghép hình đã làm lu mờ tất cả những thứ khác trong cuộc đời tôi, dù chỉ là trong một khoảng thời gian ngắn.

          Chơi ghép hình giúp tôi có được sự tập trung, quyết tâm, và lòng kiên nhẫn. Tôi học được cách áp dụng những phẩm chất này vào mọi công việc được giao, và từ đó tôi luôn xử lý sự việc ở thế giới bên ngoài giống như cách tôi chơi ghép hình. Tình yêu của tôi đối với khoa học cũng bắt nguồn từ đây; khoa học đòi hỏi cách tiếp cận logic và sáng suốt giống như trò chơi ghép hình. Và những bức tranh ghép hình đặt trang trí rải rác khắp nhà chứng tỏ rằng đây chính là hướng đi phù hợp với kỹ năng và tính cách của tôi. Sự kích thích trí tuệ này, cùng với khao khát khám phá thêm về những bí ẩn của cuộc sống, đã thôi thúc tôi theo đuổi sự nghiệp trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học.

Mùa hè vừa qua, tôi làm việc trong một phòng thí nghiệm tim mạch tại Đại học California, Los Angeles, tìm hiểu về các protein liên kết với HDL Cholesterol để biết được cách ngăn chặn xơ vữa động mạch. Sau khi một số thí nghiệm cho ra kết quả chưa thoả đáng, tôi được giao nhiệm vụ kiểm tra xem các virus mà chúng tôi đang xử lý có được đóng gói và nhận dạng chính xác hay không. Tôi dành nhiều tuần để chạy các loại gel DNA, tìm kiếm các gen cụ thể trong mỗi loại virus, nhưng kết quả của tôi không nhất quán. Tôi đã thất vọng, nhưng thay vì từ bỏ nhiệm vụ của mình, tôi thậm chí còn quyết tâm hơn để tìm bằng được câu trả lời. Tôi cân nhắc mọi khía cạnh của thí nghiệm, thực hiện từng bước ngược trở lại cho tới khi tìm ra nguồn cơn vấn đề – chất nền mà tôi sử dụng để khuếch đại DNA là không đặc thù và không hiệu quả, và do đó không thể phân biệt được ba gen mà chúng tôi đang nghiên cứu. Biết được điều này, tôi bèn thay đổi thí nghiệm của mình cho phù hợp, xem xét hàm lượng protein thay vì trình tự DNA. Cuối cùng tôi đã có thể chứng minh được hai trong ba virus là chính xác; tuy nhiên cái thứ ba cần phải được đóng gói lại. Kết quả này của tôi rất quan trọng đối với bạn sinh viên mà tôi đang làm việc cùng, bởi vì nhờ thế bạn ấy có thể thiết kế lại thí nghiệm của mình để giải thích cho loại virus thứ ba này.

          Làm việc trong phòng thí nghiệm là một trải nghiệm thú vị đối với tôi. Mặc dù phải từ bỏ việc nằm trên bãi biển và thay vào đó là “chơi đùa” với hàng đống virus và hóa chất, nhưng trách nhiệm phải tìm hiểu những protein này thực sự đã truyền cảm hứng và thúc đẩy tôi rất nhiều. Tôi vô cùng tự hào về “mảnh ghép” mà tôi đã đóng góp cho “bộ ghép hình” mang tên “xơ vữa động mạch”: một mảnh nhỏ, nhưng dù sao cũng hết sức quan trọng. Cảm giác đạt được một thành tựu nào đó mà tôi cảm thấy đối với công việc trong phòng thí nghiệm cũng giống như cảm giác khi tôi hoàn thành bộ trò chơi ghép hình 3000 mảnh của bà. Niềm hân hoan mãn nguyện này chính là thứ mà tôi muốn cảm nhận suốt cuộc đời, bởi vì “xơ vữa động mạch” chắc chắn không phải là “bộ ghép hình” cuối cùng mà tôi sẽ chơi.

 

— PHÂN TÍCH LUẬN —

 

          Người viết chọn một chủ đề khá gần gũi — trò chơi ghép hình — và vận dụng theo nhiều cách để thể hiện sở thích, đam mê và giá trị của mình. Bài luận bắt đầu bằng việc kể về bộ trò chơi ghép hình 3000 mảnh được bà tặng. Sau đó, tác giả thêm vào một chút hài hước bằng việc so sánh với chiếc áo in chữ, rất hiệu quả trong việc thu hút người đọc. Chi tiết này cũng đặt ra một kỳ vọng rằng hầu hết mọi người sẽ không vui mừng bởi món quà này, thế nhưng người viết không nằm trong số “hầu hết mọi người”. Có thể thấy rằng bạn ấy cực kì tâm huyết với việc hoàn thành bộ ghép hình khổng lồ và thậm chí đã hy sinh cả giấc ngủ để theo đuổi mục tiêu của mình.

          Trong đoạn thứ hai, tác giả liên kết trò chơi này với những sở thích trí tuệ của mình. Bạn ấy đưa ra một phép so sánh rõ ràng và hấp dẫn giữa trò chơi ghép hình và nghiên cứu khoa học, chỉ ra rằng cả hai đều cần “một cách tiếp cận logic và sáng suốt.” Tác giả cũng thể hiện sự hiểu rõ bản thân qua việc nói rằng điều này “phù hợp với kỹ năng và tính cách” của mình.

          Phần mở đầu đoạn thứ ba không nói về trò chơi ghép hình mà khéo léo minh họa sự tâm huyết của người viết đối với sự nghiệp nghiên cứu khoa học. Sử dụng mức độ từ vựng phù hợp, tác giả mô tả nghiên cứu của mình tại phòng thí nghiệm tim mạch ở Đại học California. Điều này chứng tỏ rằng bạn ấy có khả năng giải thích các khái niệm phức tạp bằng những từ ngữ rõ ràng và súc tích, một ưu điểm cực mạnh đối với bất kỳ nhà nghiên cứu nào. Phòng thí nghiệm chính là một bối cảnh khác để chúng ta thấy được phản ứng của tác giả trước thách thức cũng như lòng quyết tâm không mệt mỏi nhằm giải đáp bất cứ bí ẩn nào.

          Đoạn kết luận khép lại bài viết bằng cách nhắc lại về bộ ghép hình 3.000 mảnh và công việc tại phòng thí nghiệm để minh họa cho chủ đề chính là việc chơi ghép hình. Chúng ta có thể thấy rằng người viết vừa tự hào về công việc của mình (“hết sức quan trọng”) lại vừa tỏ ra khiêm nhường (“một mảnh ghép nhỏ” trong “bộ ghép hình” xơ vữa động mạch), và bạn ấy rất mong chờ được áp dụng sự ham học hỏi và lòng nhiệt huyết của mình vào những thử thách trong môi trường đại học tương lai.

— Đội ngũ INCEPTION —